Đã nhiều lần con đặt bút viết về những người thầy của mình, nhưng rồi con chợt nhận ra con quá vô tâm khi con chưa từng nói lời cám ơn với 1 người thầy đã, đang và sẽ suốt đời ở bên cạnh con. Người đó chính là mẹ đấy, mẹ ạ!
Ảnh minh họa
Ngày trước, mẹ đi dạy ở xa lắm cơ. Trường của mẹ dạy cách nhà cũng phải đến gần 20 cây số. Sáng sớm, khi con còn chưa mở mắt thì mẹ đã phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho bố và con rồi mới đi làm. Mẹ đã vất vả như thế cho đến khi con lên lớp 10, lúc đó cũng là lúc mẹ xin chuyển công tác về dạy tại ngôi trường con đang học.
Tuy bên ngoài con luôn cười nói chúc mừng mẹ nhưng mẹ có biết thật ra tâm trạng con vừa vui vừa lo lắng khi biết tin mẹ con mình sẽ dạy và học dưới cùng 1 mái trường hay không? Con vui vì trường cấp 3 của con ở gần nhà nên sẽ thuận tiện cho mẹ trong việc đi dạy. Lo lắng là vì khi mẹ dạy tại ngôi trường con học, những chuyện không hay của con mẹ sẽ đều biết hết.
Điều làm con lo sợ hơn đó chính là: “Nhỡ mẹ làm giáo viên chủ nhiệm hoặc giáo viên bộ môn của lớp con thì sao? Nếu con bị điểm thấp thì thầy cô trong trường sẽ đánh giá không tốt về con, còn nếu con được điểm cao bạn bè sẽ nói là con nhờ có mẹ”. Lúc đó bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh con. Và con cảm thấy con thật ích kỉ, hình như con lo lắng nhiều hơn là mừng cho mẹ.
Năm học mới rồi cũng đến và con đã thở phào nhẹ nhõm khi biết mẹ không dạy cũng không chủ nhiệm lớp con. Những ngày đầu tiên dường như rất thuận lợi với con vì có mẹ ở trong trường con đã chăm học hơn trước rất nhiều, con không dám có những buổi trốn học đi chơi như hồi cấp 2 nữa. Môn toán có lẽ là môn con tự tin nhất vì mẹ là giáo viên dạy toán mà. Các thầy cô trong trường cũng thương con lắm vì biết con là con của mẹ nên thầy cô chú ý, quan tâm đến con nhiều hơn.
Nhưng đôi khi điều đó đôi khi làm con cảm thấy mệt mỏi, vì suốt ngày con bị gọi lên trả bài. Nếu có môn nào đó con không thuộc bài thì ngay tối đó về mẹ đều biết hết. Thế là con lại bị mẹ mắng 1 trận rồi mẹ bắt con ngồi học môn đó cho thuộc mới thôi. Mẹ ơi, những lúc ấy con cảm thấy con ghét mẹ vô cùng nhưng… sau đó con lại càng thương mẹ nhiều hơn. Vì con biết mẹ không muốn con thua kém bạn bè, không muốn con bị điểm kém, và quan trọng nhất là mẹ không muốn con sau này rớt đại học để rồi phải hối hận.
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua, năm lớp 12 là năm quan trọng nhất của con. Con còn nhớ năm ấy mẹ đã không dạy thêm ở ngoài nữa mà tối nào mẹ cũng ở nhà dạy con làm bài, ngày nào mẹ cũng bắt con phải làm 2 đề thi toán đại học của mẹ soạn ra. Biết con hay buồn ngủ sớm vào buổi tối, nên tối nào mẹ cũng pha 1 ly sữa cho con uống để giúp con có sức học. Biết con hay lười học bài nên tối nào mẹ cũng động viên con học rồi ngồi khảo bài cho con, khảo bài nhiều đến nỗi mà tưởng chừng như mẹ thuộc bài con học luôn rồi. Đôi khi con cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ vì bài tâp toán quá nhiều, thì mẹ lại lấy sách tập văn mẫu ra đọc cho con nghe. Điều đó vừa giúp con thư giãn vì con vừa được nghe giọng ấm áp của mẹ, vừa giúp con nâng cao kiến thức môn văn.
Còn biết bao nhiêu điều nữa mẹ đã làm cho con, con không thể kể hết được nhưng con vẫn nhớ tất cả. Những cảm xúc, những nét mặt vui, buồn, tức giận của mẹ đều in sâu trong tâm trí con. Con sẽ mãi không bao giờ quên giây phút con khoe với mẹ rằng con đã đậu đại học. Nghe tin mà nước mắt mẹ cứ rơi, mẹ vừa ôm con, mẹ vừa khóc. Con đã không làm mẹ thất vọng phải không mẹ? Mẹ biết không, con muốn nói với mẹ nhiều lắm nhưng… làm sao mẹ biết đây.
Con cảm ơn đời đã cho con có được một người mẹ vĩ đại, một người cô tuyệt vời của bao thế hệ học trò trong đó có con. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, con xin kính chúc mẹ và tất cả các thầy cô giáo thật nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc.
Con yêu mẹ nhiều lắm!
Trích: FORUM
0 nhận xét