Hãy học cách dùng thời gian trong các khía cạnh thực tế cuộc sống của bạn - chúng ta có thể gọi điều này là “thời gian đồng hồ” - nhưng lập tức trở lại với nhận biết khoảnh khắc hiện tại khi những vấn đề thực tế đó được giải quyết. Theo cách này, không có việc đề cao “thời gian tâm lí” - điều là đồng nhất với quá khứ và sự phóng chiếu bắt buộc liên tục vào tương lai.
Thời gian đồng hồ làm ra điểm hẹn, lập kế hoạch chuyến đi. Nó bao gồm việc học từ quá khứ để cho chúng ta không lặp lại cùng sai lầm mãi. Nó bao gồm đặt mục đích và làm việc theo chúng. Nó bao gồm dự đoán tương lai bằng các hình mẫu và qui luật, vật lí, toán học, … Nó bao gồm việc học từ quá khứ và lấy hành động thích hợp trên cơ sở các dự đoán của chúng ta.
Nhưng ngay cả ở đây, bên trong phạm vi của việc sống thực tế, nơi chúng ta không thể làm mà không tham chiếu tới quá khứ và tương lai, thì khoảnh khắc hiện tại vẫn là nhân tố bản chất: bất kì bài học nào từ quá khứ cũng đều trở thành có liên quan và áp dụng bây giờ, bất kì việc lập kế hoạch nào cũng là việc hướng tới đạt một mục đích đặc biệt đều thực hiện bây giờ.
Việc tập trung chú ý của người chứng ngộ là Bây giờ, nhưng họ vẫn nhận biết về thời gian ở ngoại biên. Nói cách khác, họ liên tục dùng thời gian đồng hồ nhưng lại tự do với thời gian tâm lí.
Hãy tỉnh táo khi bạn thực hành điều này, bạn sẽ không bị biến đổi một cách không chủ tâm từ thời gian đồng hồ thành thời gian tâm lí. Chẳng hạn, nếu bạn phạm phải sai lầm trong quá khứ và học từ nó bây giờ, thì bạn đang dùng thời gian đồng hồ. Mặt khác, nếu bạn cư ngụ ở nó một cách tâm trí: tự phê bình, ăn năn, mặc cảm tới thế thì bạn đang phạm sai lầm trong “tôi” và “của tôi”, bạn làm cho nó thành một phần của ý thức của bạn về cái ta, nó trở thành thời gian tâm lí, cái nối với cảm giác giả tạo về sự đồng nhất. Không tha thứ tất yếu kéo theo gánh nặng của thời gian tâm lí.
Nếu bạn tự đặt cho mình một mục đích và làm việc hướng theo nó, thì bạn đang dùng thời gian đồng hồ. Bạn nhận biết về nơi mình muốn đi, nhưng bạn tôn kính và sự chú ý đầy đủ nhất vào bước đi bạn đang lấy vào khoảnh khắc này. Nếu bạn trở thành tập trung quá mức vào mục đích, có lẽ bởi vì bạn đang tìm kiếm hạnh phúc, sự hoàn thành, một cảm giác đầy đủ hơn về cái ta trong nó, lúc này Bây giờ không còn tôn kính nữa. Nó trở nên bị thu lại thành bàn đạp đơn thuần cho tương lai, không có giá trị bản chất. Thời gian đồng hồ vậy biến thành thời gian tâm lí. Cuộc hành trình cuộc sống của bạn không còn là cuộc phiêu lưu nữa, chỉ là một nhu cầu ám ảnh đạt tới, đạt được, “làm nó”. Bạn không còn thấy, hay ngửi hoa bên đường, bạn cũng không nhận biết về cái đẹp và phép màu của cuộc sống đang trải ra khắp xung quanh bạn khi bạn hiện diện trong Bây giờ.
Bạn có thể thấy tầm quan trọng tối thượng của bây giờ, nhưng bạn không thể đồng ý khi nói rằng thời gian là ảo tưởng?
Khi nói “thời gian là ảo tưởng” ngụ ý không phải là đưa ra một phát biểu triết lí. Điều này chỉ nhắc nhở bạn về một sự kiện đơn giản, sự kiện hiển nhiên rằng bạn có thể thấy khó hiểu thấu và thậm chí có thể thấy nó vô nghĩa nhưng một khi nhận ra, nó có thể cắt như lưỡi kiếm qua tất cả các tầng do tâm trí tạo ra về sự phức tạp và các “vấn đề”. Khoảnh khắc hiện tại là tất cả mọi điều bạn có. Chưa có một thời gian mà cuộc sống của bạn lại không là “khoảnh khắc này”. Đây không phải là một sự kiện sao?
0 nhận xét