Chẳng phải quá khứ và tương lai là thực sao, đôi khi còn thực hơn là hiện tại? Sau cùng, quá khứ xác định chúng ta là ai, chúng ta cảm nhận và cư xử thế nào trong hiện tại. Các mục đích tương lai của chúng ta xác định hành động nào chúng ta lấy trong hiện tại?
Bạn vẫn chưa hiểu rõ bản chất bởi vì bạn đang cố gắng hiểu nó theo tâm trí. Tâm trí không thể hiểu điều này. Chỉ có bạn mới có thể hiểu thôi.
Bạn đã bao giờ kinh nghiệm, làm, nghĩ và cảm về cái gì đó bên ngoài Bây giờ chưa? Bạn có làm được không? Bất kì cái gì xảy ra, hay hiện hữu có bên ngoài Bây giờ không? Câu trả lời là hiển nhiên, phải không?
Không cái gì xảy ra trong quá khứ, nó xảy ra trong Bây giờ. Không cái gì xảy ra trong tương lai, nó xảy ra trong Bây giờ.
Điều bạn nghĩ về quá khứ là dấu vết của kí ức, ghi nhớ trong tâm trí, một dạng của Bây giờ. Khi bạn nghĩ về quá khứ, bạn làm sống lại dấu vết quá khứ - bạn làm điều đó bây giờ. Tương lai là Bây giờ tưởng tượng, sự phóng chiếu của tâm trí. Khi tương lai tới, nó tới như Bây giờ. Khi bạn nghĩ về tương lai, bạn làm điều đó bây giờ.
Quá khứ và tương lai không có thực tại của riêng chúng. Giống như trăng không có ánh sáng của riêng nó, nó chỉ là phản xạ ánh sáng của mặt trời. Quá khứ và tương lai cũng chỉ là sự phản xạ mờ nhạt của ánh sáng, quyền năng và thực tại của hiện tại vĩnh hằng. Thực tại của chúng là “vay mượn” từ Bây giờ. Bản chất của điều đang ngụ ý ở đây không thể hiểu bằng tâm trí. Khoảnh khắc bạn hiểu thấu nó, thì có sự dịch chuyển trong tâm thức từ tâm trí sang Hiện hữu, từ thời gian sang hiện diện. Bỗng nhiên, mọi thứ đều cảm thấy sống động, toả ra năng lượng và phát ra Hiện hữu.
0 nhận xét