Một chàng trai bằng tuổi, đôi khi vì lòng tự trọng mà làm tổn thương em. Nhưng sau đó, anh ấy luôn cho em thấy rằng mình quan trọng hơn chút tự ái trẻ con ấy
Anh biết không, đồ ngốc? Hôm qua mẹ nói với em: “Con không nên yêu một chàng trai bằng tuổi. Bởi như thế, sẽ nhận lấy không ít thiệt thòi.
Khi con gặp rắc rối, cậu ấy sẽ không thể giúp con giải quyết. Ở cùng độ tuổi ấy, người già dặn hơn đôi khi lại là con. Cậu ấy, đôi lúc vẫn sẽ để lộ “nguyên hình” là một đứa trẻ ngốc nghếch không hơn không kém.
Khi 2 người cãi vã, cậu ấy sẽ không đủ chín chắn để tránh làm tổn thương con. Chưa hiểu nhiều về tình yêu, nhiều khi cậu ấy sẽ để cho cái tôi của mình lấn lướt. Và những lúc như thế, con sẽ ấm ức rất nhiều.
Khi ghen, cậu ấy sẽ phát điên. Chưa đủ trưởng thành để chế ngự những cảm xúc kì lạ đó. Có thể cậu ấy sẽ giận dỗi, cáu gắt hay cấm đoán con. Và, trong trường hợp ấy, con không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời.
Còn nhiều, nhiều điều lắm con gái ạ. Một chàng trai cùng tuổi với con còn quá nhiều quan tâm và có lẽ con sẽ chẳng bao giờ được ưu tiên thứ nhât. Nghĩ xem, con có chấp nhận được những chuyện này không? “
Em đã suy nghĩ rất nhiều về lời mẹ nói. Và em nhận ra rằng...
Một chàng trai bằng tuổi, không phải lúc nào cũng có thể giúp em giải quyết những khó khăn. Nhưng anh ấy cho em niềm tin, rằng em nhất định sẽ vượt qua chúng. Anh ấy cười khi em cười, buồn kho em khóc và lo lắng khi em mệt mỏi. Anh ấy sẵn sàng bỏ ngang cuộc vui với bạn để về bên em. Anh ấy lao ra đường một đêm đầy gió để đến với em khi em tuyệt vọng. Và, vậy đấy, nó ý nghĩa hơn bất cứ thứ gì.
Một chàng trai bằng tuổi, đôi khi vì lòng tự trọng mà làm tổn thương em. Nhưng sau đó, anh ấy luôn cho em thấy rằng mình quan trọng hơn chút tự ái trẻ con ấy. Khi cơn giận đã qua đi, anh lại làm đủ mọi cách chỉ để thấy em cười. Anh ấy lại ngờ nghệch gãi đầu gãi tai mong em tha thứ. Và, nụ cười ấy lại làm em tan chảy mất rồi.
Một chàng trai bằng tuổi, sẽ chẳng thể giữ nổi bình tĩnh khi ghen. Nhưng điều đó chứng tỏ rằng, em ý nghĩa với anh đến thế. Và dù là có đang tức giận, anh ấy vẫn lo lắng cho em, vẫn nhớ nhắn tin chúc em ngủ ngon mỗi tối. Và, mất đi một chút tự do để nhận lại chừng ấy sự quan tâm, em nghĩ cũng đáng thôi.
Một chàng trai bằng tuổi, không phải lúc nào cũng ưu tiên em thứ nhất. Anh ấy không thể sống thiếu bạn bè, càng không để một trận bóng đá nào bị lỡ. Nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ vì những thứ ấy mà lãng quên em. Anh ấy vẫn nhớ gọi điện nhắc em ngủ sớm nếu anh có về khuya. Anh ấy vẫn chạy xe hơn chục km từ trường về đưa đồ ăn sáng cho em khi cơn đau dạ dày tái phát. Anh ấy vẫn luôn nói, dù thế nào em vẫn là người quan trọng nhất. Và, với em, thế là đủ lắm rồi.
Tất nhiên em biết, một chàng trai bằng tuổi còn nhiều điều đáng chê trách lắm. Nhưng qua mỗi ngày, em tự hào vì nhìn thấy anh lớn dần lên và duy chỉ có tình yêu dành cho em là không thay đổi. Và em sẵn sàng chờ đợi một ngày anh ấy thực sự trưởng thành, để cùng em đưa yêu thương này tới bến.
Vậy nên, em sẽ nói với mẹ: ngay giây phút này, em thấy mình hạnh phúc vì đã chọn anh, một-chàng-trai-bằng-tuổi!
0 nhận xét