Nói về sự hiện diện vĩnh hằng và cái không thực của quá khứ và tương lai, bạn thấy mình nhìn ra cái cây ngoài cửa sổ. Bạn nhìn nó vài lần trước đây, nhưng lần này nó lại khác. Cảm nhận bên ngoài không thay đổi mấy, ngoại trừ rằng màu sắc dường như sáng hơn và sống động hơn. Nhưng bây giờ có một chiều hướng bổ sung vào cho nó. Điều này khó giải thích. Bạn không biết tại sao, nhưng bạn nhận biết về cái gì đó vô hình mà bạn cảm thấy là bản chất của cái cây đó, tâm linh bên trong của nó. Và bằng cách nào đó bạn là một phần của cái đó. Bây giờ bạn nhận ra rằng bạn không thực sự thấy cây trước đây, chỉ là hình ảnh phẳng và chết về nó. Bây giờ khi bạn nhìn vào cây, một số trong nhận biết đó vẫn còn hiện diện, nhưng bạn có thể cảm thấy nó đang trôi đi. Kinh nghiệm này rút dần vào trong quá khứ. Liệu cái gì đó giống như điều này có thể còn hơn là thoáng nhìn lướt nhanh qua không?
Bạn thoát khỏi thời gian trong một khoảnh khắc. Bạn đi vào trong Bây giờ, bạn cảm nhận cái cây không có màu lục của tâm trí. Nhận biết về Hiện hữu trở thành một phần của cảm nhận của bạn. Với chiều hướng vô thời gian, thì một loại biết khác tới, loại biết không “giết chết” linh hồn sống bên trong mọi sinh linh và mọi thứ. Việc biết không phá huỷ tính thiêng liêng và bí ẩn của cuộc sống mà chứa một tình yêu sâu sắc và sự tôn kính với tất cả mọi cái đang hiện hữu.
Việc biết là điều mà tâm trí chẳng biết gì. Tâm trí không thể biết cây. Nó chỉ có thể biết những sự kiện, thông tin về cây. Tâm trí bạn không thể biết bạn, nó chỉ biết: những cái nhãn, phán xét, sự kiện và ý kiến về bạn.
Có chỗ cho tâm trí và tri thức tâm trí, đó là trong cõi thực tế của việc sống hàng ngày. Tuy nhiên, khi nó cai quản tất cả mọi khía cạnh của cuộc sống của bạn, kể cả những mối quan hệ của bạn với những người khác và với tự nhiên, thì nó trở thành kẻ ăn bám gớm ghiếc. Nếu không bị kiềm chế, có thể đó là chấm dứt với việc giết chết mọi cuộc sống trên hành tinh này và cuối cùng giết chết nó bằng cách giết người chủ của nó.
Bạn có những thoáng nhìn về vô thời gian và điều này có thể biến đổi cảm nhận của bạn. Nhưng một kinh nghiệm là không đủ, dù nó đẹp và sâu sắc đến đâu. Điều cần thiết và liên quan là sự dịch chuyển thường hằng trong tâm thức.
Cho nên hãy phá vỡ hình mẫu cũ của việc phủ nhận khoảnh khắc hiện tại và chống lại khoảnh khắc hiện tại. Hãy làm việc rút bỏ chú ý vào quá khứ và tương lai thành việc thực hành của bạn bất kì khi nào chúng không cần tới. Hãy bước ra khỏi chiều thời gian nhiều nhất có thể trong cuộc sống hàng ngày.
Nếu bạn thấy khó đi vào Bây giờ một cách trực tiếp, hãy bắt đầu bằng cách quan sát xu hướng thói quen của tâm trí mình muốn trốn thoát khỏi Bây giờ. Bạn quan sát rằng tương lai thường là tưởng tượng: hoặc là tốt hơn hoặc là tồi hơn hiện tại. Nếu tương lai tưởng tượng mà tốt hơn, thì nó cho bạn hi vọng, niềm vui mong đợi. Nếu nó tồi hơn, nó tạo ra lo âu. Cả hai đều là ảo tưởng.
Qua việc tự quan sát, nhiều hiện tại hơn tự động đi vào cuộc sống của bạn. Khoảnh khắc bạn nhận ra mình không trong hiện tại, thì bạn lại ở hiện tại. Bất kì khi nào bạn có khả năng quan sát tâm trí mình, bạn không còn bị mắc bẫy trong nó. Nhân tố khác đi vào, cái gì đó không phải là của tâm trí: sự hiện diện chứng kiến.
Hãy hiện diện như người quan sát tâm trí bạn - các ý nghĩ, xúc động và phản ứng của bạn trong đa dạng các tình huống. Ít nhất hãy hiện hữu khi có liên quan tới phản ứng của bạn trong tình huống, người gây cho bạn phản ứng. Bạn cần lưu ý là sự chú ý của bạn vào quá khứ, tương lai có thường xuyên hay không? Đừng phán xét, phân tích điều bạn quan sát.
Cứ quan sát ý nghĩ, cảm thấy xúc động và quan sát phản ứng. Đừng gây ra vấn đề cá nhân từ chúng. Rồi bạn cảm thấy cái gì đó mạnh mẽ hơn bất kì điều nào bạn quan sát: sự tĩnh lặng, bản thân sự hiện diện quan sát đằng sau nội dung của tâm trí bạn - người quan sát im lặng.
Hiện diện mạnh mẽ là cần thiết khi những tình huống nào đó làm lẩy cò một phản ứng với gánh nặng xúc động mạnh, như khi nhận thức về bản thân bạn bị đe dọa, một thách thức tới trong cuộc sống của bạn làm lẩy cò nỗi sợ, mọi sự “đi sai”, một phức hợp xúc động từ quá khứ khơi lại. Trong những trường hợp đó, xu hướng với bạn là thành “vô ý thức”. Phản ứng, xúc động chiếm quyền khống chế bạn - bạn “trở thành” nó. Bạn hành động từ nó. Bạn bào chữa, làm điều sai, tấn công, đề phòng, … ngoại trừ rằng nó không là bạn. Nó là hình mẫu phản ứng - tâm trí trong phương thức tồn tại theo thói quen của nó.
Sự đồng nhất với tâm trí cho nó nhiều năng lượng, việc quan sát tâm trí lấy năng lượng của nó đi. Sự đồng nhất với tâm trí tạo ra nhiều thời gian; quan sát tâm trí mở ra chiều hướng của vô thời gian. Năng lượng rút ra khỏi tâm trí lại biến thành sự hiện diện. Một khi bạn có thể cảm thấy hiện diện nghĩa là gì, thì dễ dàng hơn nhiều đơn giản chọn bước đi ra khỏi chiều thời gian bất kì khi nào thời gian không cần tới cho mục đích thực tế và đi sâu hơn vào trong Bây giờ. Điều này không làm suy yếu khả năng của bạn dùng thời gian - quá khứ, tương lai - khi bạn cần tham chiếu tới nó cho các vấn đề thực tế. Nó cũng không làm suy yếu khả năng của bạn dùng tâm trí mình. Trong thực tế, nó nâng cao tâm trí. Khi bạn dùng tâm trí mình, nó sắc bén hơn, tập trung hơn.
0 nhận xét