Bây giờ hãy xét điều này: nếu không có gì ngoài im lặng, nó không tồn tại cho bạn; bạn không biết cái gì đang hiện hữu. Chỉ khi âm thanh xuất hiện, thì im lặng mới đi vào hiện hữu. Tương tự, nếu chỉ có không gian mà không có đối thể nào trong không gian, thì nó không tồn tại cho bạn.
Bạn hãy tưởng tượng mình như một điểm của tâm thức trong cái bao la của không gian - không sao, không thiên hà, chỉ có cái trống rỗng. Bỗng nhiên, không gian không còn bao la nữa; nó không có đó chút nào: không có tốc độ, không chuyển động từ đây tới kia. Ít nhất hai điểm tham chiếu là cần có cho khoảng cách và không gian đi vào hiện hữu. Không gian tới sự hiện hữu vào khoảnh khắc cái Một trở thành hai, “hai” trở thành “mười nghìn thứ” như Lão Tử gọi thế giới biểu lộ, không gian trở thành ngày một bao la hơn. Cho nên thế giới và không gian nảy sinh đồng thời.
Cái không có gì có thể hiện hữu mà không có không gian, vậy mà không gian lại là cái không có gì. Trước khi vũ trụ đi vào hiện hữu, trước “big bang” nếu bạn thích, không có không gian trống rỗng bao la chờ đợi lấp đầy. Không có không gian, vì không có gì cả.
Chỉ có cái Không biểu lộ - cái Một. Khi cái Một trở thành “mười nghìn thứ”, thì bỗng nhiên không gian dường như có đó và có khả năng nhiều thứ hiện hữu. Nó tới từ đâu? Nó có Thượng đế tạo ra chứa đựng vũ trụ này không? Tất nhiên không. Không gian là cái không có gì, cho nên nó không tạo ra.
Bạn hãy đi chơi vào đêm trời quang mây tạnh và nhìn lên bầu trời. Hàng nghìn ngôi sao bạn có thể thấy bằng mắt trần chỉ là một phần nhỏ vô cùng của cái đang đó. Một nghìn triệu thiên hà có thể phát hiện ra bằng những viễn vọng kính mạnh nhất, mỗi thiên hà là một “đảo vũ trụ” chứa hàng nghìn triệu ngôi sao. Vậy mà điều còn gây kính nể hơn là cái vô hạn của bản thân không gian, chiều sâu và sự tĩnh lặng cho phép tất cả những cái nguy nga đó hiện hữu. Không cái gì còn có thể đáng kính nể hơn và oai vệ hơn cái bao la và tĩnh lặng không thể quan niệm nổi của không gian, vậy mà nó là cái gì? Cái trống rỗng, trống rỗng bao la.
Cái xuất hiện với chúng ta như không gian trong vũ trụ của chúng ta cảm nhận qua tâm trí và các giác quan là bản thân cái Không biểu lộ. Nó là “thân thể” của Thượng đế. Nó là phép màu vĩ đại nhất là thế này: Cái tĩnh lặng và cái bao la đó tạo khả năng cho vũ trụ hiện hữu, cái đang có đó bên ngoài trong không gian - nó cũng còn ở bên trong bạn nữa. Khi bạn với toàn bộ hiện diện, thì bạn chạm trán với nó như không gian tĩnh lặng bên trong của vô trí. Bên trong bạn, nó là bao la về chiều sâu, không theo chiều mở rộng. Sự mở rộng không gian cuối cùng là cảm nhận sai về chiều sâu vô hạn - một thuộc tính của thực tại siêu việt.
Theo Einstein, không gian và thời gian là không tách rời. Bạn không thực sự hiểu điều đó, nhưng bạn nghĩ ông ấy đang nói rằng thời gian là chiều thứ tư của không gian. Ông ấy gọi nó là “sự liên tục không - thời gian”
Điều bạn cảm nhận bên ngoài là không gian và thời gian cuối cùng là ảo tưởng, nhưng chúng chứa cái lõi của chân lí. Chúng là hai thuộc tính bản chất của Thượng đế, vô hạn và vĩnh hằng. Bạn cảm nhận dường như chúng có sự tồn tại ngoại diên bên ngoài bạn. Bên trong bạn, cả không gian và thời gian đều có sự tương đương bên trong làm lộ ra bản tính thực của chúng, giống như của riêng bạn. Trong khi không gian là tĩnh lặng, cõi giới sâu sắc vô hạn của vô trí, thì cái tương đương bên trong của thời gian là sự hiện diện, nhận biết về Bây giờ vĩnh hằng. Hãy nhớ rằng không có phân biệt giữa chúng. Khi không gian và thời gian nhận ra ở bên trong là cái Không biểu lộ - vô trí và hiện diện - thì không gian và thời gian bên ngoài tiếp tục tồn tại cho bạn, chúng trở thành ít quan trọng hơn nhiều. Thế giới nữa, cũng tiếp tục tồn tại cho bạn, nhưng nó không ràng buộc bạn thêm nữa.
Do đó, mục đích tối thượng của thế giới là không nằm bên trong thế giới này mà trong sự siêu việt lên trên thế giới. Giống như bạn không ý thức về không gian nếu không có đối thể trong không gian, thế giới là cần cho cái Không biểu lộ nhận ra. Bạn có thể nghe câu châm ngôn của Phật: “Không ảo tưởng, không chứng ngộ” Chính là qua thế giới và cuối cùng qua bạn mà cái Không biểu lộ mới biết tới chính nó. Bạn ở đây tạo khả năng cho mục đích thiêng liêng của vũ trụ lộ ra. Đó chính là việc bạn quan trọng thế nào!
0 nhận xét