Thực hành để thành công


Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Dù bạn ở đâu, hãy ở đó toàn bộ

Hãy quan sát xem, bạn có thể bắt gặp phàn nàn: nói ra lời hoặc trong ý nghĩ về một tình huống bạn thấy mình ở trong đó - điều người khác nói, điều người khác làm, môi trường xung quanh bạn, tình huống cuộc sống của bạn, thậm chí cả thời tiết. Phàn nàn là không chấp nhận điều đang đó. Nó thường xuyên mang sự buộc tội tiêu cực vô ý thức. Khi bạn phàn nàn, bạn làm cho bản thân mình thành nạn nhân. Khi bạn nói ra, bạn đang trong quyền năng của mình. Cho nên hãy thay đổi tình huống bằng cách lấy hành động, nói ra nếu cần; hãy rời bỏ tình huống đó, chấp nhận nó. Tất cả mọi điều khác đều điên khùng.

Vô thức thông thường là nối với việc phủ nhận Bây giờ theo cách nào đó. Điều ngụ ý ở đây là bạn có chống lại cái ở đây và bây giờ của mình không? Một số người thà ở đâu đó khác còn hơn. Cái “ở đây” của họ không bao giờ đủ tốt cả. Qua việc tự quan sát, hãy tìm ra liệu đó có phải là trường hợp trong cuộc sống của bạn không. Dù bạn ở bất kì đâu, hãy ở đó một cách toàn bộ.

Nếu bạn thấy ở đây và bây giờ của mình không thể nào dung thứ. Nó làm cho bạn bất hạnh, thì có ba tuỳ chọn: loại bỏ bản thân mình khỏi tình huống đó, thay đổi nó hoặc chấp nhận nó một cách toàn bộ. Nếu bạn nhận trách nhiệm cho cuộc sống của mình, bạn phải chọn một trong ba tuỳ chọn đó. Bạn phải chọn bây giờ, hãy chấp nhận các hậu quả: không bào chữa, không tiêu cực, không làm ô nhiễm tâm lí. Hãy giữ cho không gian bên trong của bạn trong trẻo.

Nếu bạn lấy bất kì hành động nào: loại bỏ, thay đổi tình huống, thì hãy vứt bỏ cái tiêu cực đi trước hết. Hành động nảy sinh từ sự sáng suốt hiệu quả hơn hành động nảy sinh từ cái tiêu cực.

Bất kì hành động nào cũng tốt hơn là không hành động, đặc biệt nếu bạn bị mắc kẹt vào tình huống bất hạnh trong thời gian dài. Nếu đấy là sai lầm, thì ít nhất bạn cũng học cái gì đó, trong trường hợp đó nó không còn là sai lầm nữa. Nếu bạn vẫn còn bị mắc kẹt, bạn chẳng học được gì cả.

Có phải nỗi sợ ngăn cản bạn không lấy hành động chăng? Hãy thừa nhận nỗi sợ, quan sát nó, chăm chú của bạn vào nó, hãy hiện diện với nó. Khi làm như vậy sẽ cắt ngang mối nối giữa nỗi sợ và việc suy nghĩ của bạn. Đừng để nỗi sợ nảy sinh vào trong tâm trí bạn. Hãy dùng quyền năng của Bây giờ, nỗi sợ không thể đánh bại nó.

Bạn có thể làm thay đổi cái ở đây và bây giờ của bạn. Bạn không thể loại bỏ bản thân mình ra khỏi tình huống, hãy chấp nhận cái ở đây và bây giờ của bạn một cách toàn bộ bằng cách vứt bỏ mọi sự kháng cự bên trong. Cái ta giả tạo, cái bất hạnh thường thích cảm giác khốn khổ, oán hận, buồn rầu cho bản thân nó, không thể nào tồn tại thêm nữa. Điều này gọi là buông xuôi, buông xuôi không phải là yếu đuối, nó có sức mạnh lớn lao trong nó. Chỉ người buông xuôi mới có quyền năng tâm linh.

Qua buông xuôi, bạn tự do bên trong với tình huống. Bạn có thể thấy rằng tình huống thay đổi mà không có nỗ lực nào về phần bạn. Trong bất kì trường hợp nào, bạn cũng đều tự do.

Liệu có cái gì đó mà bạn “phải” làm nhưng lại không làm không? Hãy đứng dậy và làm nó bây giờ đi.

Hãy chấp nhận đầy đủ: sự bất hoạt, sự lười biếng và tính thụ động của bạn tại khoảnh khắc này, nếu đó là chọn lựa của bạn. Hãy đi vào trong nó một cách đầy đủ. Hãy tận hưởng nó. Hãy lười biếng, bất hoạt như bạn có thể. Nếu bạn đi vào trong nó một cách đầy đủ, có ý thức, bạn nhanh chóng thoát ra khỏi nó, hoặc có thể bạn không ra. Cả hai cách đều không có xung đột bên trong, không kháng cự và không tiêu cực.

Bạn có bị căng thẳng không? Bạn có bận bịu tham gia vào tương lai đến mức hiện tại bị thu lại thành phương tiện tới đó không? Căng thẳng gây ra bởi việc “ở đây” nhưng lại chờ đợi “ở kia”, đang ở trong hiện tại nhưng cứ muốn ở trong tương lai. Sự chia chẻ xé bạn ra thành các bộ phận bên trong. Việc tạo ra và sống với sự chia chẻ bên trong là điên khùng.

Sự kiện là hầu hết mọi người đang làm điều đó, làm cho nó thành điên khùng hơn. Nếu bạn phải làm, bạn có thể đi nhanh, làm nhanh, thậm chí chạy, mà không phóng chiếu bản thân mình vào tương lai và không chống lại hiện tại. Khi bạn đi, làm, chạy - hãy làm điều đó một cách toàn bộ. Hãy tận hưởng luồng năng lượng, năng lượng cao của khoảnh khắc đó. Bây giờ bạn không còn bị căng thẳng nữa, không còn chia chẻ bản thân mình.

Đi, chạy, làm việc và tận hưởng nó. Bạn có thể vứt bỏ toàn bộ sự việc và ngồi trên ghế đá công viên. Nhưng khi bạn làm, hãy quan sát tâm trí mình. Nó có thể nói “Mình phải làm việc chứ. Mình đang phí hoài thời gian”. Hãy quan sát tâm trí. Mỉm cười vào nó.

Quá khứ có choán hết sự chú ý của bạn không? Bạn thường nói và nghĩ về nó không, dù là tích cực, tiêu cực? Những điều lớn lao mà bạn đạt tới, những cuộc phiêu lưu, kinh nghiệm, câu chuyện nạn nhân của bạn và những điều khủng khiếp xảy ra cho bạn, có thể là điều bạn làm cho ai đó khác không? Tiến trình suy nghĩ của bạn có tạo ra mặc cảm, sự kiêu căng, bực tức, giận dữ, hối tiếc, thương thân không? Thế thì bạn làm mạnh thêm cho cảm giác giả tạo về cái ta, làm tăng tốc thêm tiến trình già lão của thân thể bằng việc tạo ra tích luỹ quá khứ trong tâm lí bạn. Hãy kiểm chứng cho bản thân bằng việc quan sát những người xung quanh, những người có xu hướng ôm giữ quá khứ.

Hãy chết đi quá khứ trong mọi khoảnh khắc. Bạn không cần nó. Chỉ tham chiếu nó khi điều đó liên quan tới hiện tại. Hãy cảm nhận quyền năng của khoảnh khắc này với sự toàn bộ đầy đủ của Hiện hữu. Hãy cảm thấy sự hiện diện của bạn.

Bạn có lo nghĩ không? Bạn có nhiều ý nghĩ “cái gì xảy ra nếu” không? Bạn có bị đồng nhất với tâm trí mình không: cái cứ tự phóng chiếu nó vào tình huống tương lai tưởng tượng và tạo ra nỗi sợ. Không có cách nào bạn có thể đối phó với tình huống như vậy, vì nó không tồn tại. Nó là hiện tượng hư ảo của tâm trí.

Bạn có thể dừng cái điên khùng ăn mòn cuộc sống và sự lành mạnh này đơn giản bằng cách thừa nhận khoảnh khắc hiện tại. Hãy trở nên nhận biết về việc thở của bạn. Hãy cảm thấy không khí tuôn chảy vào và ra thân thể. Hãy cảm thấy năng lượng bên trong. Tất cả những điều bạn từng giải quyết, đối phó trong cuộc sống thực - dường như bị đối lập với những phóng chiếu tâm trí tưởng tượng - đều là khoảnh khắc này.

Hãy tự hỏi mình ngay bây giờ bạn có “vấn đề” gì không, không phải là sang năm, ngày mai, năm phút nữa từ bây giờ. Cái gì sai với khoảnh khắc này?

Bạn có thể đương đầu với Bây giờ, nhưng bạn không có thể đương đầu với tương lai – bạn chẳng phải đương đầu tí nào cả. Câu trả lời, sức mạnh, hành động, tài nguyên đúng có đó khi bạn cần nó, không trước đó, cũng không sau đó.

“Một hôm nào đó mình làm nó” Mục đích của bạn có phải đang lấy đi quá nhiều sự chú ý của bạn tới mức bạn thu khoảnh khắc hiện tại thành phương tiện cho mục đích không? Nó có đang lấy đi niềm vui khỏi việc làm của bạn không? Bạn có đang chờ đợi bắt đầu sống không? Nếu bạn phát triển hình mẫu tâm trí như vậy, thì dù bạn có đạt tới, thu được cái gì cũng chẳng thành vấn đề - hiện tại không đủ tốt, tương lai dường như tốt hơn. Một đơn thuốc hoàn hảo cho sự không thoả mãn và không mãn nguyện kinh niên, bạn có đồng ý thế không?

Bạn có phải là “người chờ đợi” theo thói quen không? Bao nhiêu phần cuộc sống của bạn dành cho chờ đợi rồi? Điều được gọi là “chờ đợi nhỏ” là chờ đợi khi xếp hàng tại bưu điện, khi tắc nghẽn giao thông, chờ đợi tại phi trường, đợi ai đó tới, hoàn thành công việc, ... “Chờ đợi lớn” là chờ đợi kì nghỉ sắp tới, đợi tìm việc tốt hơn, đợi cho trẻ con trưởng thành, đợi quan hệ có ý nghĩa thực sự, đợi thành công, đợi làm ra tiền, đợi trở thành người quan trọng và đợi trở nên chứng ngộ, ... Dành cả đời cho việc chờ đợi để bắt đầu sống là điều gần như là bình thường đối với hầu hết mọi người.

Chờ đợi là trạng thái của tâm trí. Về cơ bản, nó có nghĩa là bạn muốn tương lai; bạn không muốn hiện tại. Bạn không muốn điều bạn có. Bạn muốn điều bạn không có. Với mọi loại chờ đợi, bạn vô ý thức tạo ra xung đột bên trong giữa bạn ở đây và bây giờ, nơi bạn không muốn ở; tương lai phóng chiếu, nơi bạn muốn ở. Điều này làm suy giảm phần lớn phẩm chất cuộc sống của bạn bằng cách làm cho bạn mất đi hiện tại.

Không có gì sai khi phấn đấu cải thiện tình huống cuộc sống của bạn. Bạn có thể cải thiện tình huống cuộc sống của mình nhưng bạn không thể cải thiện cuộc sống của mình. Cuộc sống là chính yếu. Cuộc sống là sự Hiện hữu bên trong sâu nhất của bạn. Nó là toàn thể, đầy đủ và hoàn hảo rồi.

Tình huống cuộc sống của bạn bao gồm hoàn cảnh của bạn và kinh nghiệm của bạn. Không có gì sai với việc đặt ra mục đích và phấn đấu đạt mọi thứ. Sai lầm nằm ở việc dùng nó như cái thay thế cho cảm giác về cuộc sống, cho Hiện hữu - điểm duy nhất truy nhập vào đó là Bây giờ. Với tình huống này, bạn giống như kiến trúc sư chẳng chú ý gì tới nền móng của ngôi nhà mà cứ dồn nhiều thời gian, công sức làm việc với kiến trúc thượng tầng.

Chẳng hạn, nhiều người chờ đợi sự thành công, nhưng nó không thể tới trong tương lai. Khi bạn tôn kính, cảm kích và tràn đầy chấp nhận thực tại hiện tại của bạn - nơi bạn đang hiện hữu, người bạn đang là, điều bạn đang làm ngay bây giờ. Ngay khi bạn chấp nhận điều bạn có, thì bạn biết ơn điều bạn có, biết ơn mọi cái đang đấy, biết ơn Hiện hữu. Biết ơn khoảnh khắc hiện tại và sự tràn đầy của cuộc sống bây giờ mới là thành công đúng. Nó không thể tới trong tương lai. Theo thời gian, sự thành công đó biểu lộ cho bạn theo những cách thức phong phú.

Nếu bạn không thoả mãn với điều bạn có, thậm chí thất vọng, cáu giận về thiếu thốn hiện tại. Điều này có thể thúc đẩy bạn trở nên giàu có, dù bạn có làm ra hàng triệu đô la, bạn vẫn tiếp tục kinh nghiệm hoàn cảnh thiếu thốn bên trong, sâu bên dưới bạn tiếp tục cảm thấy không hoàn thành. Bạn có thể có nhiều kinh nghiệm kích động rằng tiền có thể mua, nhưng chúng tới và đi và bỏ lại bạn với cảm giác trống rỗng và những nhu cầu ban thưởng về vật lí, tâm lí. Bạn vẫn không tồn tại trong Hiện hữu. Do vậy cảm thấy sự đầy đủ với cuộc sống bây giờ và chỉ có nó, đó mới thực sự là thành công đúng.

Cho nên hãy từ bỏ chờ đợi như một trạng thái của tâm trí. Khi bạn bắt bản thân mình đang trượt vào chờ đợi… hãy cắt ngay nó đi. Hãy đi vào khoảnh khắc hiện tại. Chỉ hiện hữu, tận hưởng việc hiện hữu. Nếu bạn hiện diện, thì chẳng có nhu cầu nào bạn chờ đợi cái gì cả. Cho nên nếu ai đó nói “tiếc phải để bạn chờ đợi” bạn có thể đáp “thôi, tôi không đợi đâu. Tôi chỉ đứng ở đây tận hưởng bản thân mình, trong niềm vui trong cái ta của tôi”

Đây chỉ là vài cách thức quen thuộc của tâm trí phủ nhận khoảnh khắc hiện tại, cái là một phần của vô thức thông thường. Chúng dễ bị bỏ qua bởi vì chúng là một phần của việc sống bình thường: sự tĩnh tại nền tảng của việc không hài lòng liên miên. Nhưng bạn càng thực hành giám sát trạng thái tâm trí, xúc động bên trong của mình, thì càng dễ biết khi nào bạn bị mắc bẫy vào quá khứ, tương lai, điều vẫn thường được gọi là vô thức, thức tỉnh khỏi giấc mơ về thời gian vào hiện tại.

Nhưng hãy cẩn thận: cái ta giả tạo, cái bất hạnh, cái dựa trên sự đồng nhất tâm trí và cái sống theo thời gian. Nó biết rằng khoảnh khắc hiện tại là cái chết riêng của nó và do vậy nó cảm thấy bị đe dọa bởi điều đó. Nó làm tất cả mọi điều mà nó có thể, là cố gắng giữ bạn mắc bẫy trong thời gian.

Chia sẻ
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

0 nhận xét

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 ThựcHành.vn
Designed by Nguoithay.vn Cooperated with Duy Pham
Phiên bản chạy thử nghiệm
Theo dõi bài viếtTheo dõi nhận xét
Lên đầu trang