Thực hành để thành công


Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Nhận ra tâm thức thuần khiết

Sự hiện diện có là một với Hiện hữu không?

Khi bạn trở nên ý thức về Hiện hữu, điều thực sự xảy ra là ở chỗ Hiện hữu trở thành bản thân ý thức. Khi Hiện hữu trở thành bản thân ý thức - đó là sự hiện diện.

Vì Hiện hữu, tâm thức và cuộc sống là đồng nghĩa, chúng ta có thể nói rằng hiện diện nghĩa là tâm thức trở thành bản thân ý thức, cuộc sống đạt tới tự ý thức.

Nhưng đừng bị gắn bó với lời, đừng làm nỗ lực hiểu điều này. Không có gì bạn cần hiểu trước khi bạn có thể trở nên hiện diện.

Bạn có thể hiểu điều vừa nói, nhưng điều đó dường như ngụ ý rằng Hiện hữu, thực tại siêu việt tối thượng, vẫn chưa đầy đủ, rằng đang ngầm diễn ra một tiến trình phát triển. Liệu Thượng đế có cần thời gian cho sự phát triển cá nhân không?

Có, nhưng chỉ thấy từ viễn cảnh giới hạn của vũ trụ biểu lộ. Trong Kinh Thánh, Thượng đế tuyên bố: “Ta là Alpha và Omega, ta là cái Một sống” Trong cõi giới vô thời gian nơi Thượng đế cư ngụ, cũng là nhà của bạn, cái bắt đầu và cái kết thúc, Alpha và Omega, đều là một và bản chất của mọi thứ là hiện diện vĩnh hằng trong trạng thái không biểu lộ của cái một và sự hoàn hảo - toàn bộ bên ngoài bất kì cái gì tâm trí con người có thể tưởng tượng, hiểu.

Tuy nhiên, trong thế giới của các hình dạng dường như tách bạch, sự hoàn hảo vô thời gian là một khái niệm không thể nào quan niệm nổi. Tại đây ngay cả tâm thức, chính là ánh sáng phát ra từ Cội nguồn vĩnh hằng, cũng dường như là chủ thể cho tiến trình phát triển, nhưng điều này là do cảm nhận giới hạn của chúng ta. Nó không phải như vậy trong thuật ngữ tuyệt đối.

Mọi thứ tồn tại đều có Hiện hữu, có bản chất Thượng đế, có mức độ tâm thức nào đó. Ngay cả tảng đá cũng có tâm thức thô sơ; bằng không, nó không hiện hữu, các nguyên tử và phân tử của nó phân rã ra. Mọi thứ đều sống. Mặt trời, trái đất, cây cối, con vật, con người - tất cả đều là cách diễn đạt của tâm thức ở các mức độ thay đổi, biểu hiện của tâm thức như các hình dạng.

Thế giới này nảy sinh khi tâm thức lấy các hình và các dạng, dạng ý nghĩ và dạng vật chất. Bạn hãy nhìn vào hàng triệu dạng trên hành tinh này. Trong biển, trên đất liền, trên không - thế rồi từng dạng sống lại tái tạo hàng triệu lần. Nhằm mục đích gì? Có ai đó, cái gì đó đang chơi trò chơi, trò chơi với hình dạng chăng? Đây là điều các nhà tiên tri cổ đại của Ấn Độ tự hỏi mình. Họ thấy thế giới như lila, một loại trò chơi thiêng liêng mà Thượng đế đang chơi.

Từng dạng sống hiển nhiên không phải là quan trọng gì mấy trong trò chơi này. Trong biển, phần lớn các dạng sống không tồn tại quá vài phút sau khi sinh ra. Dạng người cũng biến thành bụi khá nhanh chóng nữa, khi nó qua rồi cứ dường như là nó chưa có cả. Điều đó là thảm kịch, hay độc ác? Nếu bạn tạo ra một cá tính tách biệt cho từng hình dạng, nếu bạn quên mất rằng tâm thức của nó là bản chất Thượng đế đang diễn đạt bản thân nó trong hình dạng. Nhưng bạn không thực sự biết chừng nào bạn còn chưa nhận ra bản chất Thượng đế riêng của mình là tâm thức thuần khiết.

Nếu con cá sinh ra trong bể cá của bạn và bạn gọi nó là John, viết ra giấy khai sinh, nói cho nó về lịch sử gia đình nó, hai phút sau nó bị con cá khác ăn mất - đó là thảm kịch. Nhưng nó chỉ là thảm kịch bởi vì bạn phóng chiếu cái ta tách biệt vào chỗ không có gì cả.

Bạn bắt giữ một phần của tiến trình động, một điệu vũ phân tử, làm ra một thực thể tách biệt từ nó. Tâm thức lấy các dạng trá hình cho tới khi chúng đạt tới độ phức tạp đến mức đánh mất bản thân mình trong chúng.

Trong con người ngày nay, tâm thức bị đồng nhất với các dạng trá hình của nó. Nó chỉ biết bản thân nó là hình dạng và do đó sống trong sợ hãi của việc triệt tiêu hình dạng vật lí, tâm lí của nó. Đây là tâm trí bản ngã, đây là nơi sự vận hành sai đáng kể sinh ra. Bây giờ có vẻ dường như là cái gì đó đi sai ở đâu đó dọc dường tiến hoá.

Nhưng ngay cả điều này cũng là một phần của lila, trò chơi thiêng liêng. Cuối cùng, sức ép của đau khổ tạo ra bởi sự vận hành sai hiển nhiên này buộc tâm thức phải không đồng nhất với hình dạng và đánh thức nó từ giấc mơ về hình dạng: nó thu lại sự tự ý thức, nhưng nó ở mức độ sâu hơn nhiều so với khi nó đánh mất điều đó.

Tiến trình này Jesus giải thích trong câu chuyện ngụ ngôn của Ngài về đứa con bị lạc, người bỏ nhà bố mình, hoang phí của cải của mình, trở thành nghèo túng, rồi bị đau khổ của mình buộc phải trở về nhà. Khi anh ta về, bố anh ta còn yêu anh ta hơn trước đây. Trạng thái của người con vẫn là như trước đây, vậy mà lại không như trước. Nó có một chiều sâu thêm vào. Câu chuyện ngụ ngôn này mô tả cuộc hành trình từ vô thức, mặc dù chưa hoàn chỉnh rõ ràng và “xấu” cho tới ý thức.

Bây giờ bạn có thể thấy ý nghĩa sâu sắc hơn và rộng hơn của việc trở nên hiện diện như người quan sát tâm trí mình không? Bất kì khi nào bạn quan sát tâm trí, bạn rút tâm thức ra khỏi hình dạng tâm trí, cái trở thành điều chúng ta gọi là người quan sát, nhân chứng. Hệ quả là, người quan sát - tâm thức thuần khiết bên ngoài hình dạng - trở nên mạnh hơn, việc hình thành tâm trí trở nên yếu hơn. Khi chúng ta nói về quan sát tâm trí chúng ta đang nhân cách hoá một biến cố thực sự có ý nghĩa vũ trụ thông qua bạn, tâm thức đang thức tỉnh từ giấc mơ của nó về sự đồng nhất với hình dạng và rút ra khỏi hình dạng. Điều này là báo hiệu, nhưng là một phần, một biến cố mà có lẽ vẫn trong tương lai xa khi có liên quan tới lịch đại. Biến cố này gọi là - sự chấm dứt của thế giới.

Khi tâm thức giải phóng nó khỏi sự đồng nhất với các hình dạng vật lí và tâm trí, nó trở thành điều chúng ta có thể gọi là tâm thức thuần khiết, chứng ngộ, hiện diện. Điều này xảy ra trong vài cá nhân, dường như nó dự định xảy ra sớm sủa trên qui mô lớn hơn nhiều, mặc dù không có đảm bảo tuyệt đối rằng nó xảy ra. Phần lớn con người vẫn trong sự nắm bắt của phương thức bản ngã của tâm thức: bị đồng nhất với tâm trí họ và bị cai quản bởi tâm trí họ. Nếu họ không tự mình thoát khỏi tâm trí mình đúng thời gian, họ bị nó phá huỷ. Họ kinh nghiệm việc tăng lẫn lộn, xung đột, bạo hành, ốm yếu, thất vọng và điên khùng.

Tâm trí bản ngã trở thành giống như con tàu sắp chìm. Nếu bạn không nhảy ra, bạn chìm cùng nó. Tâm trí bản ngã tập thể là sự điên khùng nguy hiểm nhất, là thực thể huỷ diệt cư dân trên hành tinh này.

Bạn nghĩ điều gì xảy ra trên hành tinh này nếu tâm thức con người vẫn còn không thay đổi?

Đối với hầu hết nhân loại, việc nghỉ ngơi duy nhất là họ đôi khi tìm thấy từ tâm trí riêng của mình trở lại mức độ tâm thức thấp hơn ý nghĩ. Mọi người đều làm điều đó mọi đêm trong giấc ngủ. Nhưng điều này cũng xảy ra tới chừng mực nào đó qua dục, rượu, các thứ thuốc khác kìm nén hoạt động tâm trí thái quá.

Nếu như không có rượu, thuốc an thần, thuốc chống suy nhược cũng như các thuốc bất hợp pháp, tất cả đều tiêu thụ với khối lượng lớn, thì cái điên khùng của tâm trí con người thậm chí còn trở thành rõ ràng hiển nhiên hơn nó vậy. Nếu thiếu thuốc của mình, phần lớn dân chúng trở thành nguy hiểm cho chính họ và người khác. Những thuốc này, tất nhiên, đơn giản giữ cho bạn bị mắc kẹt trong sự hoạt động lệch lạc. Việc sử dụng chúng lan rộng chỉ làm chậm việc phá vỡ cấu trúc tâm trí cũ và việc nổi lên tâm thức cao hơn.

Trong khi những người dùng cá nhân có thể có sự giảm nhẹ nào đó khỏi việc hành hạ hàng ngày của tâm trí giáng lên họ, thì họ bị ngăn cản việc sinh ra sự hiện diện tâm thức vươn lên trên ý nghĩ , tìm ra sự giải thoát đúng.

Rơi trở lại mức độ tâm thức thấp hơn tâm trí, chính là mức độ tiền suy nghĩ của tổ tiên xa xưa của chúng ta, là của con vật và của cây cối, không phải là tuỳ chọn cho chúng ta. Không có cách nào quay ngược lại cả.

Nếu loài người còn tồn tại, nó phải đi tiếp sang giai đoạn tiếp. Tâm thức đang tiến hoá trên toàn vũ trụ trong hàng tỉ hình dạng. Cho nên, dù chúng ta không tạo ra điều đó, điều này không thành vấn đề gì trên qui mô vũ trụ. Tâm thức chẳng bị mất đi, cho nên nó đơn giản tự diễn đạt mình qua các hình dạng khác nào đó.

Nhưng chính sự kiện đang nói ở đây và bạn đang nghe, đọc điều này là một dấu hiệu rõ ràng rằng tâm thức mới đang thu chỗ đứng trên hành tinh này. Không có gì mang nhân tính trong điều này: không phải dạy bạn. Bạn là tâm thức, bạn đang nghe chính bản thân mình.

Trong bất kì trường hợp nào, bản thân lời là không quan trọng. Chúng không phải là Chân lí; chúng chỉ hướng tới nó. Từ sự hiện diện, khi được nói, bạn có thể có khả năng nối với trạng thái đó. Mặc dù mọi lời dùng đều có lịch sử, tất nhiên, tới từ quá khứ, như tất cả mọi ngôn ngữ đều thế, lời được nói ra cho bạn bây giờ mang tần số cao của sự hiện diện, xa với nghĩa chúng truyền đạt như lời.

Im lặng thậm chí còn là vật mang sự hiện diện nhiều tiềm năng hơn, cho nên khi bạn đọc điều này, nghe nói điều này; hãy nhận biết về im lặng ở giữa và ở ngầm dưới các lời. Hãy nhận biết về những lỗ hổng này. Nghe cái im lặng, dù bạn ở đâu, cũng đều là cách dễ dàng và trực tiếp trở thành hiện diện. Cho dù có tiếng ồn, thì có im lặng nào đó ngầm bên dưới và ở giữa âm thanh. Lắng nghe im lặng này bên trong bạn, bạn có thể cảm nhận cái im lặng bên ngoài. Và tĩnh lặng là gì nếu khác hơn sự hiện diện, tâm thức thoát khỏi các dạng ý nghĩ? Tại đây là việc nhận ra sống động về điều chúng ta đang nói tới.

Chia sẻ
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

0 nhận xét

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 ThựcHành.vn
Designed by Nguoithay.vn Cooperated with Duy Pham
Phiên bản chạy thử nghiệm
Theo dõi bài viếtTheo dõi nhận xét
Lên đầu trang