Bạn không thích từ tội lỗi, nó hàm ý rằng bạn bị phán xét và thấy phạm tội?
Qua nhiều thế kỉ, nhiều quan điểm và cách diễn giải sai lầm tích tụ quanh những từ như tội lỗi. Do dốt nát, hiểu lầm, ham muốn kiểm soát, nhưng chúng chứa đựng cốt lõi bản chất của chân lí. Nếu bạn không thể nào nhìn ra ngoài những cách diễn giải đó, thế thì đừng dùng nó.
Đừng bị mắc kẹt vào mức độ của từ. Một từ không gì nhiều hơn một phương tiện cho một mục đích. Nó là sự trừu tượng hoá. Không giống như tấm biển chỉ đường, nó chỉ ra ngoài bản thân nó. Từ mật ong không phải là mật ong. Bạn có thể nghiên cứu và nói về mật ong lâu bao nhiêu tuỳ thích, nhưng bạn không thực sự biết nó chừng nào bạn còn chưa nếm nó. Sau khi bạn nếm nó rồi, từ này trở nên ít quan trọng hơn cho bạn. Bạn không bị gắn bó với nó thêm nữa. Tương tự, bạn có thể nói, nghĩ về Thượng đế liên tục trong phần còn lại của đời mình, nhưng điều đó có nghĩa là bạn biết, thậm chí thoáng nhìn vào thực tại mà từ này hướng tới không? Nó thực sự không nhiều hơn một sự gắn bó ám ảnh với tấm biển báo, một biểu tượng tinh thần.
Điều trái ngược lại cũng được áp dụng: Nếu vì bất kì lí do nào đó, bạn không thích từ mật ong, điều đó có thể ngăn cản bạn không nếm nó. Nếu bạn có ác cảm mạnh với từ Thượng đế, chính là một dạng phủ định của gắn bó, thì bạn có thể phủ nhận từ này mà còn cả thực tại mà nó hướng tới. Bạn cắt rời khỏi mình khả năng kinh nghiệm thực tại đó.
Tất nhiên, tất cả mọi điều này đều nối cố hữu với việc bị đồng nhất với tâm trí bạn. Cho nên, nếu một từ không có tác dụng với bạn thêm nữa, thế thì hãy loại bỏ nó đi và thay thế nó bằng từ khác có tác dụng. Nếu bạn không thích từ tội lỗi, thế thì hãy gọi nó là vô ý thức, điên khùng. Điều đó có thể làm cho bạn tới gần chân lí, gần thực tại đằng sau từ này, hơn là từ bị dùng sai từ lâu như tội lỗi, ít lại chỗ cho mặc cảm.
Bạn không thích những từ này nữa. Chúng ngụ ý rằng có cái gì đó sai với bạn. Bạn bị phán xét. Tất nhiên có cái gì đó sai với bạn. Bạn không bị phán xét đâu. Không ngụ ý xúc phạm bạn, nhưng bạn không thuộc vào giống người giết trên 100 triệu thành viên của giống loài riêng của họ trong mỗi thế kỉ hai mươi chứ?
Ngụ ý mặc cảm bởi liên tưởng sao?
Vấn đề không phải là mặc cảm. Chừng nào bạn còn bị tâm trí bản ngã cai quản, thì bạn còn là một phần của sự điên khùng tập thể. Có lẽ bạn còn chưa nhìn sâu vào việc huấn luyện con người trong trạng thái bị chi phối bởi tâm trí logic. Hãy mở mắt ra và nhìn nỗi sợ, nỗi thất vọng, tham lam, bạo hành đang đầy rẫy khắp nơi. Hãy thấy sự tàn ác ghê tởm và đau khổ trên qui mô không thể tưởng tượng nổi mà nhân loại phải chịu đựng và tiếp tục chịu đựng đối với nhau cũng như đối với các dạng sống khác trên hành tinh này. Bạn không cần phải lên án. Chỉ quan sát. Đó là tội lỗi. Đó là điên khùng. Đó là vô ý thức. Sau cùng, đừng quên quan sát tâm trí riêng của bạn. Hãy tìm ra gốc rễ của sự điên khùng ở đó.
0 nhận xét