Bạn có cho phép bản thân mình bị thời gian tâm lí quản chế? Bạn có thể dùng một tiêu chuẩn đơn giản này. Hãy tự hỏi mình: Có vui sướng, thoải mái và nhẹ nhàng trong điều mình đang làm không? Nếu không có, thì thời gian đang bao phủ khoảnh khắc hiện tại, cuộc sống được cảm nhận như gánh nặng, như cuộc vật lộn.
Nếu không có vui sướng, thoải mái và nhẹ nhàng trong điều bạn đang làm. Điều đó không có nghĩa là bạn cần thay đổi điều bạn đang làm. Chỉ cần thay đổi cách bạn làm là đủ. “Cách thức” quan trọng hơn “cái gì”. Bạn hãy xem bạn có nhiều chú ý vào việc làm hơn kết quả mà bạn muốn đạt được qua nó không. Hãy chú ý đầy đủ vào bất kì điều gì mà khoảnh khắc này đưa ra. Điều này ngụ ý rằng bạn chấp nhận cái đang đấy, bởi vì bạn không thể có đầy đủ sự chú ý của mình vào điều gì đó và đồng thời chống lại nó.
Ngay khi bạn tôn trọng khoảnh khắc hiện tại, thì mọi bất hạnh và vật lộn biến mất. Cuộc sống bắt đầu tuôn chảy với vui sướng và thoải mái. Khi bạn hành động từ nhận biết khoảnh khắc hiện tại, bất kì điều gì bạn làm cũng thấm đẫm với cảm giác hoàn hảo, chăm sóc và tình yêu – thậm chí ngay cả hành động đơn giản nhất.
Cho nên đừng quan tâm tới kết quả hành động của bạn, hãy chú ý tới bản thân hành động. Kết quả tới theo cách riêng của nó. Đây là thực hành tâm linh mạnh mẽ và sâu sắc. Trong Bhagavad Gita, một trong những giáo huấn tâm linh cổ nhất đã nói: trong sự tồn tại, không gắn bó với kết quả hành động của bạn gọi là Nghiệp yoga. Nó mô tả như con đường của “hành động hiến dâng”
Khi cố gắng bức bách ra xa khỏi Bây giờ dừng lại, thì niềm vui của Hiện hữu tuôn chảy trong mọi điều bạn làm. Khoảnh khắc sự chú ý của bạn chuyển vào Bây giờ, bạn cảm thấy sự hiện diện, tĩnh lặng và an bình.
Bạn không còn phụ thuộc vào tương lai mãn nguyện và thoả mãn, bạn không nhìn vào nó tìm cứu giúp. Do đó, bạn không bị gắn vào kết quả. Cả thất bại lẫn thành công đều không có năng lực thay đổi trạng thái bên trong của Hiện hữu của bạn. Bạn tìm ra cuộc sống chảy ngầm dưới tình huống cuộc sống của bạn.
Trong sự thiếu vắng của thời gian tâm lí, bạn cảm thấy bản thân mình xuất phát từ Hiện hữu, không từ quá khứ cá nhân của mình. Do đó, nhu cầu tâm lí trở thành cái gì đó khác hơn người hiện đang là bạn không còn đó nữa. Trong thế giới này, ở mức độ tình huống cuộc sống, bạn có thể trở thành giàu có, hiểu biết, thành công, tự do với cái này cái nọ, nhưng trong chiều sâu hơn của Hiện hữu, thì bạn không là đầy đủ và toàn thể bây giờ.
Trong trạng thái toàn thể, chúng ta vẫn có khả năng, sẵn lòng theo đuổi các mục đích bên ngoài chứ?
Tất nhiên, bạn không có mong chờ ảo tưởng rằng bất kì cái gì, bất kì ai trong tương lai cứu bạn, làm cho bạn hạnh phúc. Khi có liên quan tới tình huống cuộc sống của bạn, thì có thể có những điều đạt tới, thu được. Đó là thế giới của hình dạng, của được và mất. Vậy mà ở mức độ sâu hơn bạn đầy đủ, khi bạn nhận ra điều đó, thì có năng lượng vui vẻ, khôi hài đằng sau điều bạn làm. Tự do với thời gian tâm lí, bạn không còn theo đuổi các mục đích của mình với quyết tâm dứt khoát, bị điều khiển bởi sợ hãi, giận dữ, không bằng lòng và nhu cầu trở thành ai đó.
Bạn cũng không còn bất hoạt qua sợ thất bại, điều với bản ngã là việc mất cái ta. Khi cảm giác sâu sắc hơn về cái ta của mình bắt nguồn từ Hiện hữu, khi bạn tự do với việc “trở thành” như một nhu cầu tâm lí, thì cả hạnh phúc của bạn lẫn cảm giác của bạn về cái ta không phụ thuộc vào kết quả, do vậy có tự do với sợ hãi. Bạn không còn tìm kiếm cái thường hằng nơi không thể tìm nó: thế giới của hình dạng, của được và mất, sinh và tử. Bạn không yêu cầu tình huống, điều kiện, nơi chốn và mọi người phải làm cho bạn hạnh phúc, rồi đau khổ khi họ không sống theo trông đợi của bạn.
Mọi thứ đều tôn trọng, nhưng không cái gì thành vấn đề. Hình dạng được sinh ra và chết đi. Bạn nhận biết rằng cái vĩnh hằng nằm dưới mọi hình dạng. Bạn biết rằng “không cái gì thực có thể bị đe dọa”
Khi điều này là trạng thái của bạn về Hiện hữu, thì bạn có thể không thành công?
Bạn thành công rồi.
0 nhận xét