Điều này ngụ ý gì về các mức khác nhau của vô thức?
Như bạn có thể biết trong giấc ngủ, bạn thường xuyên có sự dịch chuyển giữa các pha của giấc ngủ không mơ và mơ. Tương tự, trong khi thức phần lớn mọi người dịch chuyển giữa vô thức thông thường và vô thức sâu. Điều gọi là vô thức thông thường nghĩa là bị đồng nhất với tiến trình ý nghĩ và xúc động của bạn. Đó là phản ứng, ham muốn, ác cảm, …
Đó cũng là trạng thái bình thường của hầu hết mọi người. Trong trạng thái đó, bạn bị cai quản bởi tâm trí bản ngã, bạn không nhận biết về Hiện hữu. Đó là trạng thái đau buốt, bất hạnh là trạng thái ở mức thấp: sự liên tục của việc khó chịu, không hài lòng, chán ngán, thần kinh. Bạn có thể không nhận ra điều này bởi vì nó như là một phần của việc sống “bình thường”. Bạn không nhận biết về tiếng ồn nhỏ liên tục, như tiếng rù rù của máy điều hoà nhiệt độ, khi nó đột nhiên dừng lại, có một cảm giác nhẹ bớt.
Nhiều người dùng rượu cồn, ma tuý, dục, thức ăn, công việc, ti vi, thậm chí đi chợ như thuốc gây mê vô ý thức loại bỏ sự khó chịu này. Một hoạt động có thể thích thú trong việc tiết chế mang tính chất cưỡng bách, hay si mê. Tất cả mọi điều đạt tới qua nó đều là những việc giảm nhẹ triệu chứng nhưng cực kì ngắn ngủi.
Sự khó chịu của vô thức thông thường biến thành nỗi đau của vô thức sâu - trạng thái tê buốt hơn, đau đớn và bất hạnh hơn. Khi mọi sự đi sai, khi bản ngã bị đe dọa, thách thức, mất mát, dù là tưởng tượng của nó cũng tạo ra xung đột trong cuộc sống của bạn.
Trong vô thức thông thường, sự kháng cự quen thuộc, sự phủ nhận cái đang đấy tạo ra sự khó chịu và không hài lòng mà hầu hết mọi người đều chấp nhận như việc sống bình thường. Khi sự kháng cự trở thành mạnh mẽ thông qua thách thức, đe dọa nào đó cho bản ngã, nó đem tới sự tiêu cực mạnh mẽ như: giận dữ, khiếp đảm, hung hăng, chán nản, …
Vô thức sâu có nghĩa là cái đau thân thể bị lẩy cò, bạn trở thành bị đồng nhất với nó. Bạo hành vật lí là không thể nếu thiếu vô thức sâu. Nó có thể xuất hiện dễ dàng bất kì khi nào, bất kì ở đâu, cho một đám đông người, thậm chí cả một quốc gia, nó sinh ra năng lượng tập thể tiêu cực.
Chỉ báo tốt nhất cho mức tâm thức của bạn là cách bạn giải quyết những thách thức của cuộc sống khi chúng tới. Qua những thách thức đó, người vô thức có khuynh hướng trở nên vô thức sâu hơn, người có ý thức lại được thêm ý thức mạnh mẽ hơn.
Nếu bạn không thể hiện diện trong hoàn cảnh bình thường: khi bạn đang ngồi một mình trong căn phòng, khi đi dạo trong rừng, hoặc nghe ai đó nói. Bạn chắc chắn không có khả năng duy trì ý thức khi cái gì đó “đi sai”. Khi bạn phải đối diện với người khác, tình huống khó khăn nào đó, với mất mát, hoặc bị đe dọa mất mát, thì bạn bị phản ứng tiếp quản. Đó là dạng của sợ hãi nào đó, bị kéo vào vô thức sâu sắc. Những thách thức đó là phép thử của bạn.
Chính cách thức bạn dùng giải quyết chúng, nó đang chỉ cho bạn ở đâu khi có liên quan tới trạng thái tâm thức của bạn, chứ không phải là bạn có thể ngồi bao lâu với mắt nhắm hay bạn thấy linh ảnh nào.
Điều bản chất là phải mang nhiều ý thức hơn vào cuộc sống của bạn trong những tình huống bình thường khi mọi thứ đang xảy ra tương đối trơn tru. Theo cách này, bạn trưởng thành trong quyền năng của hiện tại. Nó sinh ra một năng lượng trong bạn và xung quanh bạn một tần số rung động cao. Không vô thức nào, không tiêu cực nào, không mối bất hoà và bạo hành nào có thể đi vào trong đó và tồn tại, giống như bóng tối không thể tồn tại trong sự hiện diện của ánh sáng.
Khi bạn được học là nhân chứng của ý nghĩ và xúc động của mình, vốn là phần bản chất của việc hiện diện. Bạn có thể ngạc nhiên khi lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết về cái “tĩnh tại” của vô thức thông thường và nhận ra bạn mới thực sự thoải mái bên trong mình hiếm hoi đến thế nào.
Ở mức độ suy nghĩ, bạn thấy nhiều sự kháng cự dưới dạng phán xét, không bằng lòng và phóng chiếu tâm trí ra xa khỏi Bây giờ. Ở mức độ xúc động, có dòng chảy ngầm của sự khó chịu, căng thẳng, chán chường và thần kinh. Cả hai đều là những khía cạnh của tâm trí trong phương thức kháng cự của nó.
0 nhận xét