Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012
Chuyện Sinh Viên Năm Nhất
Ngày vào Cao đẳng. Trường mới, bạn bè mới, nhìn đâu cũng thấy lạ… Cảm giác sung sướng được tự do nhanh chóng nhường chỗ cho những lo lắng. Khóe mắt sao nghe cay cay…
Ngày đầu tiên đến trường, thật sự choáng trước giảng đường rộng thênh thang. Mỗi người tự tìm chỗ ngồi, nhìn đâu cũng thấy toàn gương mặt lạ, lại lần đầu tiên xa gia đình cảm giác cô đơn tăng lên gấp bội.
Giọng giáo viên đều đều qua hệ thống âm thanh, bọn sinh viên năm nhất chúng tôi chẳng biết làm gì ngoài việc giương mắt, dỏng tai nghe. Một anh chàng ngồi trên quay xuống: “Thế nào là phạm trù triết học, hiểu không?”. Cả hai cùng phá lên cười, thế là quen biết nhau. Chất giọng người Vũng Tàu của nó nghe hay hay. Cô bạn ngồi bên cạnh quay xuống làm quen, “Nè, có nghe nói đến Quãng Ngãi bao giờ chưa? Quê tui đó!”. “Ừ, nghe nói ở ngoài đó có nhiều mạch nha lắm nên bạn bị sâu răng rồi!”. Nó ngơ ngác, cả bọn cùng cười vang… Cả lớp quay lại, chắc là tưởng chúng tôi đang cố gắng gây sự chú ý.
Cứ tưởng chỉ có môn Triết học - Mác Lê nin là khó hiểu nhưng các môn khác cũng vậy. Những thuật ngữ như: đương lượng, gia tốc, đồ thị, hóa lý… cứ lộn tùng phèo trong đầu. Nhìn bạn bè trong lớp đứa nào cũng bơ phờ, mệt mỏi vì nghe và viết. Anh chị khóa trước động viên, “Cứ yên tâm đi em, đến khi thi đề cương tràn lan tha hồ mà học”. Vậy là bữa ghi bài, bữa không… Giọng giáo viên cứ nói và sinh viên ở dưới làm gì tùy thích: đứa nghe, đứa cắm cúi viết, đứa đang ăn vặt và có cả mấy đứa đang say giấc mộng.
Kết thúc một kì học với những kỉ niệm khó quên!..
Sau hai tuần, bạn bè dần gần nhau hơn. Nói chuyện cũng cần có người phiên dịch. Lành, quê Bình Phước gốc Huế tuôn ra một tràng toàn là: răng, ri, tê, mô, rứa,… làm mấy đứa miền Tây ngơ ngác, trố mắt nhìn nhau.
Xóm nhà lá tập hợp các đại biểu từ Hải Dương, Huế, Quãng Ngãi đến Sài Gòn, Bình phước, Vũng Tàu, Bến Tre… Giới thiệu tên rồi quen. Nói chuyện với nhau nhiều lần rồi mà lúc nào cũng bắt đầu: “Bạn tên gì nhỉ, quê ở đâu ta?”, “Bạn quên hoài à”. Các anh chị khóa trước xuýt xoa: “Tụi nó nhìn hay thật, cứ ngơ ngơ ngác ngác, nai hệt như tụi mình hồi đó”. Cô bạn nào xinh xinh bắt đầu nhận được thư tỏ tình, đọc thư mà mặt cứ thất thần ra nhìn có vẻ sợ hãi lắm… Rồi bắt đầu có chuyện yêu đương. Đi đến đâu cũng nghe bàn tán, “Người này thích người kia”; “Nhỏ đó có nhiều chàng để ý”,…
Đã nhớ vài cái tên, vài gương mặt. Học quốc phòng. Một tuần thành lính. Cả lớp được dịp gần gũi nhau hơn. Những bông hoa tình yêu nở rộ, trò nhận anh em, huynh muội trở nên náo nhiệt.Thế là ông xã, bà xã, tiểu muội, ca ca,… xuất hiện khắp nơi. Sinh viên thành lính, học ít chơi nhiều. Những thành viên trong lớp trở nên gần hơn, đứa nào cũng đen ra nhưng lại rất thích. Quay về trường, chú tâm vào việc học. Ba mẹ gọi điện vào hỏi thăm, “Cố gắng lên con nhé!”. Quyết tâm lại dâng tràn lên.
Lên giảng đường, thích thì chép bài, không thích thì ngồi buôn chuyện. Có đứa bảo, “Học Cao đẳng gì mà chán quá, chẳng giống như tưởng tượng của tao khi nhận được giấy báo trúng tuyển”, đứa khác tiếp lời, “Mày biết tao háo hức như thế nào khi trở thành sinh viên không?”.
Thi học kì. Đứa nào cũng ngã ngửa ra. Bài nhiều như núi. Những từ ngữ khó chịu chẳng nằm yên trong đầu. Cặm cụi chép bài rồi photo, miệng ra rả như ve kêu mà chẳng hiểu gì. Đứa nào cũng lo lắng, “Chắc tao rớt quá! Cầu tao được 5 điểm”,… Những người khóa trước an ủi, “Không thi lại không phải là sinh viên, cứ yên tâm đi”… nhưng mà có uống nhầm thuốc mới mong mình thi lại.
Thi xong, đứa khóc, đứa cười, đứa thở phào, đứa lại hứa kì sau cố gắng hơn. Gói ghém quần áo, chạy khắp nơi mua vé xe về quê ăn Tết. Cả lớp bắt tay chào nhau nhộn nhịp, “Cho tao gửi lời thăm hai bác nhé! Có vợ con gì thì hỏi thăm luôn!”; “Ăn Tết xong nhớ mang quà vào. Đứa nào mà không cống nộp thì chết với tao”; “Quê tao có thuốc lào, có hút không?”… rồi rối rít chào nhau.
0 nhận xét