Khi khoảnh khắc sợ tới - sợ đi, run lên vì sợ, cho phép sợ chiếm quyền. Sao có việc hỏi thường xuyên này: phải làm gì? Bạn không thể cho phép cuộc sống theo bất kì cách nào chiếm quyền sở hữu bạn sao?
Khi yêu chiếm quyền sở hữu, phải làm gì? Thì yêu! Không làm gì cả, cho phép tình yêu chiếm quyền sở hữu bạn. Khi sợ tới - run rẩy, như chiếc lá trong gió lớn. Và điều đó sẽ là đẹp. Khi nó đã qua bạn sẽ cảm thấy thanh thản và bình lặng, như khi cơn bão lớn đi qua mọi thứ bị bỏ lại bình thản và yên tĩnh sau nó. Sao bao giờ cũng phải tranh đấu với cái gì đó? Sợ tới - nó là tự nhiên, tuyệt đối tự nhiên. Nghĩ tới một người không có sợ là không thể được, bởi vì người đó sẽ chết. Thế thì ai đó sẽ bấm còi xe trên đường và người không có sợ cứ đi, người đó không bận tâm. Thế thì rắn sẽ có trên đường và người không có sợ sẽ không bận tâm, người đó sẽ cứ đi. Người không có sợ sẽ tuyệt đối ngu xuẩn, đần độn.
Sợ là một phần của thông minh của bạn, không cái gì là sai trong nó. Sợ đơn giản chỉ ra có cái chết; và chúng ta con người ở đây chỉ vài khoảnh khắc. Run rẩy đó nói rằng chúng ta không vĩnh viễn ở đây, chúng ta không mãi mãi ở đây, vài ngày nữa và bạn sẽ qua đi.
Thực tế bởi vì sợ mà con người đã ở sâu trong tìm kiếm tôn giáo - bằng không sẽ không có vấn đề gì. Không con vật nào là tôn giáo, bởi vì không con vật nào trong sợ hãi. Không con vật nào có thể tôn giáo được bởi vì không con vật nào có thể nhận biết về cái chết. Con người nhận biết về chết, mọi khoảnh khắc chết đều có đó, bao quanh bạn từ mọi nơi bất kì khoảnh khắc nào bạn cũng sẽ đi đời; điều đó cho bạn run rẩy. Tại sao sợ - run rẩy! Nhưng bản ngã lại nói: "Không, mình - sợ sao? Không, đây không phải là dành cho mình, đây là dành cho kẻ hèn. Mình là người bạo dạn." Điều đó không dành cho kẻ hèn đâu. Cho phép sợ. Duy nhất một điều là cần được hiểu: khi bạn cho phép sợ và bạn run rẩy - quan sát nó, tận hưởng nó; và trong quan sát đó bạn sẽ siêu việt lên trên nó, bạn sẽ thấy thân thể run rẩy, bạn sẽ thấy tâm trí run rẩy, nhưng bạn sẽ đi tới cảm thấy một điểm bên trong bạn, một trung tâm sâu, cái vẫn còn lại không bị ảnh hưởng.
Cơn bão qua đi, nhưng ở đâu đó sâu bên trong bạn là một trung tâm không bị chạm tới: trung tâm của cơn xoáy lốc.
Cho phép sợ, đừng tranh đấu với nó. Quan sát điều đang xảy ra. Cứ quan sát. Khi bạn quan sát con mắt trở nên ngày một xuyên thấu và mãnh liệt hơn - thân thể sẽ run rẩy, tâm trí sẽ run rẩy - sâu bên trong bạn sẽ là tâm thức, cái đơn giản là nhân chứng, cái chỉ quan sát.
Nó vẫn còn không bị chạm tới, giống như hoa sen trong nước.
Chỉ khi bạn đạt tới điều đó bạn mới đạt tới vô sợ hãi.
Nhưng vô sợ hãi đó không phải là không sợ hãi. Vô sợ hãi đó không phải là bạo dạn. Vô sợ hãi đó là việc nhận ra rằng bạn là hai - một phần của bạn sẽ chết, và một phần của bạn là vĩnh hằng. Phần sẽ chết thì bao giờ cũng sẽ vẫn còn sợ. Còn phần sẽ không chết, cái là bất tử, với nó, không có vấn đề gì về sợ cả. Thế thì hài hoà sâu sắc xảy ra.
0 nhận xét