Con người tạo ra lẫn lộn riêng của mình chỉ bởi vì con người cứ bác bỏ bản thân mình, kết án bản thân mình, không chấp nhận bản thân mình. Thế thì một chuỗi các lẫn lộn, hỗn độn bên trong và khổ sở được tạo ra. Sao bạn không chấp nhận bản thân mình như bạn đang vậy? Cái gì sai? Toàn thể sự tồn tại chấp nhận bạn như bạn đang vậy, nhưng bạn thì không.
Bạn có người lí tưởng nào đó để đạt tới. Người lí tưởng đó bao giờ cũng trong tương lai - nó phải vậy thôi; không người lí tưởng nào có thể trong hiện tại được. Và tương lai chẳng ở đâu cả; nó còn chưa được sinh ra. Nhưng bởi vì người lí tưởng này, bạn sống trong tương lai - cái không là gì ngoài giấc mơ. Bởi vì người lí tưởng này, bạn không thể sống ở đây và bây giờ. Bởi vì người lí tưởng này, bạn kết án bản thân mình.
Mọi ý thức hệ, mọi lí tưởng đều là kết án bởi vì chúng tạo ra hình ảnh trong tâm trí. Và khi bạn so sánh bản thân mình với hình ảnh đó, bạn bao giờ cũng cảm thấy rằng cái gì đó đang thiếu, cái gì đó đang lỡ. Chẳng cái gì thiếu, và chẳng cái gì lỡ cả. Bạn hoàn hảo chừng nào không có khả năng nào của hoàn hảo!
Sao bạn cứ mang người lí tưởng trong tâm trí mình? Sao bạn không đầy đủ như bạn đang vậy? Như ngay khoảnh khắc này sao bạn không giống Thượng đế? Ai đang can thiệp? Ai đang ngăn cản con đường của bạn? Chính khoảnh khắc này tại sao bạn không thể tận hưởng và phúc lạc? Khối chắn là ở đâu?
Khối chắn tới từ người lí tưởng. Làm sao bạn có thể tận hưởng được? Bạn đầy ứ nhiều giận dữ thế, trước hết giận dữ phải ra đi đã. Làm sao bạn có thể phúc lạc được? Bạn đầy ứ nhiều dục thế, trước hết dục phải ra đi đã. Làm sao bạn có thể giống như các Thượng đế mở hội chính khoảnh khắc này được? Bạn đầy ứ nhiều tham lam, đam mê, giận dữ thế, trước hết chúng phải ra đi đã. Thế thì bạn sẽ giống như các Thượng đế.
Đây là cách người lí tưởng được tạo ra, và bởi vì người lí tưởng này mà bạn trở nên bị kết án. So sánh bản thân mình với người lí tưởng, và bạn sẽ chẳng bao giờ hoàn hảo cả. Điều đó là không thể được. Nếu bạn nói, "nếu," thì phúc lạc là không thể được bởi vì cái "nếu" đó là gây rối loạn lớn nhất.
Nếu bạn nói, "Nếu những điều kiện này được thoả mãn, thì tôi sẽ phúc lạc," thế thì những điều kiện này chẳng bao giờ được thoả mãn cả. Và thứ hai là, cho dù những điều kiện này có được thoả mãn, đến lúc đó bạn sẽ đánh mất chính khả năng mở hội và tận hưởng. Và hơn nữa, khi những điều kiện này được thoả mãn - nếu như được, bởi vì chúng không thể nào được thoả mãn đâu - tâm trí bạn sẽ tạo ra người lí tưởng thêm nữa.
Đây là cách bạn đã bỏ lỡ cuộc sống trong nhiều kiếp rồi. Bạn tạo ra người lí tưởng, và thế rồi bạn muốn là người lí tưởng đó; thế rồi bạn cảm thấy bị kết án và kém cỏi. Bởi vì tâm trí mơ của mình, thực tại của bạn bị kết án; mơ đã quấy nhiễu bạn.
Là các Thượng đế chính khoảnh khắc này đi. Cứ để có giận dữ, cứ để có dục, cứ để có tham lam - bạn mở hội cuộc sống. Và dần dần bạn sẽ cảm thấy nhiều lễ hội hơn, ít giận dữ hơn; nhiều phúc lạc hơn, ít tham lam hơn; nhiều vui, ít dục hơn. Thế thì bạn đã chạm tới đúng con đường rồi. Nó không phải là cái gì khác. Khi một người có thể mở hội cuộc sống trong tính toàn bộ của nó, tất cả mọi cái sai đều biến mất. Nhưng nếu bạn cố gắng trước hết thu xếp cho cái sai biến mất, nó chẳng bao giờ biến mất cả.
Điều đó cũng giống như đánh nhau với bóng tối. Nhà bạn đầy bóng tối và bạn hỏi, "Làm sao tôi có thể thắp sáng ngọn nến được? Trước khi tôi thắp nến bóng tối này phải bị xua đi đã chứ." Đây là điều bạn đã từng làm. Bạn nói rằng trước hết tham lam phải ra đi; thế thì sẽ có cực lạc. Bạn ngu thì có! Bạn đang nói rằng trước hết bóng tối phải ra đi, và thế thì bạn có thể thắp nến, cứ dường như bóng tối có thể cản trở bạn. Bóng tối là phi thực thể. Nó là cái không, nó không có sự vững chắc. Nó chỉ là sự thiếu vắng, không phải là sự hiện diện. Nó chỉ là sự thiếu vắng của ánh sáng - thắp sáng ngọn đèn, và bóng tối biến mất.
Mở hội, trở thành ngọn lửa phúc lạc, và tất cả những cái sai đều biến mất. Giận dữ, tham lam, dâm dục, hay bất kì cái gì khác bạn gọi tên đều không phải là rắn chắc; chúng chỉ là thiếu vắng cuộc sống phúc lạc, cực lạc.
Bởi vì bạn không thể tận hưởng được, bạn giận dữ. Không phải là ai đó tạo ra giận dữ của bạn; bởi vì bạn không thể tận hưởng được, bạn đang trong nhiều khổ sở thế. Đó là lí do tại sao bạn giận dữ. Người khác chỉ là cái cớ. Bởi vì bạn không thể mở hội được, tình yêu không thể xảy ra cho bạn được - do đó mới có dục. Đó là việc giải quyết cho cái bóng. Và thế thì tâm trí nói, "Trước hết tiêu diệt những cái này, và thế rồi Thượng đế sẽ giáng xuống." Đó là một trong những ngu xuẩn rõ ràng nhất của nhân loại, cổ đại nhất, và nó đi theo mọi người.
Khó cho bạn nghĩ được rằng tại chính khoảnh khắc này bạn là Thượng đế, nhưng bạn có cái gì thiếu nào? Cái gì lỡ nào? Bạn đang sống động, đang thở, có ý thức, bạn còn cần cái gì khác nữa? Chính khoảnh khắc này hãy giống như Thượng đế đi. Cho dù bạn cảm thấy rằng đấy chỉ là "dường như", cũng đừng bận tâm. Cho dù bạn cảm thấy, "Mình chỉ đang cho rằng mình giống Thượng đế," cứ cho là vậy đi - đừng bận tâm. Bắt đầu với "dường như," và chẳng mấy chốc thực tại sẽ theo bởi vì trong thực tế bạn hiện hữu. Và một khi bạn bắt đầu tồn tại như Thượng đế, mọi khổ sở, mọi lẫn lộn, mọi bóng tối biến mất. Trở thành ánh sáng, và việc trở thành này không có điều kiện nào phải được đáp ứng cả.
0 nhận xét