Nó được cần tới; không gì sai trong nó. Bạn gặp một người trên đường, bạn biết người này, nếu bạn không nói cái gì, và người đó cũng không nói cái gì, không nghi lễ xã hội nào được hoàn thành, cả hai bạn đều cảm thấy bối rối. Cái gì đó phải được làm. Không phải là bạn ngụ ý điều đó, nhưng nó là chất bôi trơn xã hội. Nó giúp làm trôi chảy. Nó là: "Chào anh; Khoẻ không? Tuyệt! Tốt! Thời tiếp đẹp! Vâng, sẽ gặp anh;". Điều này là tốt! Không cái gì sai trong nó. Nếu bạn dùng nó, nó là hay. Nhưng nếu bạn bị nó dùng, và bạn đã trở nên bị đông cứng trong nó, và bạn đã mất mọi tiếp xúc với bản thể bên trong nhất của mình, bạn chưa bao giờ đi ra ngoài điều này, thế thì bạn bị mắc kẹt, bạn là tâm trí ốm yếu.
Nói 'Chào bạn' là hay với ai đó, nhưng một người không bao giờ nói nhiều hơn thế là rất ốm yếu. Người đó không có tiếp xúc với cuộc sống. Thực tế, những nghi thức này không phải là chất bôi trơn cho người đó, ngược lại, chúng đã trở thành rút lui, né tránh. Bạn gặp ai đó, bạn nói 'Chào anh' để tránh người đó, để cho bạn có thể đi theo con đường riêng của mình, và người đó có thể đi đường người đó; để trốn khỏi người đó. Nghi thức xã hội này đã trở thành thứ đông cứng với cả triệu người; họ bị mắc kẹt ở đây, họ chưa bao giờ đi ra ngoài nó: xã giao, kiểu cách, lời, huyên thuyên - bao giờ cũng trên bề mặt. Họ nói, không trao đổi, họ nói để tránh trao đổi. Họ nói để tránh tình huống lúng túng trong đó bạn đương đầu với người khác. Họ là những người đóng. Nếu cuộc sống của họ là khổ thì không có gì ngạc nhiên trong nó. Nếu họ sống trong địa ngục, hiển nhiên họ phải sống trong địa ngục. Thực tế họ là người chết.
Nhiều người bị mắc kẹt, toàn thể cuộc sống của họ chỉ là nghi thức vô dụng. Họ chẳng đi đâu, họ bị mắc kẹt ở cửa, họ đã không đi vào phòng của cuộc sống. Nó có nhiều phòng, họ đang đứng ngay cửa, trên bậc thềm. Bậc thềm là tốt nếu bạn bước qua chúng, chúng là nguy hiểm nếu bạn bắt đầu níu bám lấy chúng.
Cho nên nhớ lấy, người mạnh khoẻ dùng nó như một nghi thức; thế thì nó là chất bôi trơn, nó là đẹp. Người không lành mạnh làm nó trong cả đời mình; mỉm cười - không ngụ ý điều đó; cười - không ngụ ý điều đó. Nếu ai đó chết - người đó trở nên buồn, khóc - thậm chí nước mắt chảy xuống; toàn giả! Người đó không ngụ ý điều đó. Người đó chưa bao giờ ngụ ý cái gì. Người đó chỉ liên tục bày tỏ, liên tục phô bày. Toàn thể cuộc sống của người đó chỉ là việc trưng bày. Người đó không thể tận hưởng được nó, bởi vì người đó không thể đi vào bên trong.
Nghi thức không phải là quan hệ. Nó có thể giúp đỡ, nó có thể cản trở. Người mạnh khoẻ dùng nó để đi sâu hơn. Người không mạnh khoẻ trở nên bị mắc kẹt trong nó. Bạn có thể thấy những người đó khắp xung quanh, mỉm cười trong câu lạc bộ Lions, Rotary. Bao giờ cũng ăn mặc đẹp đẽ, tề chỉnh, trông hoàn toàn được - và tuyệt đối sai. Hoàn toàn ốm yếu. Cực kì không lành mạnh. Nhưng chỉ trưng bày.
Điều này trở thành hình mẫu cố định với họ. Khi họ quay về từ câu lạc bộ Rotary hay câu lạc bộ Lions họ nói với con họ - nhưng chỉ trên cùng mức. Họ làm tình với vợ họ - nhưng chỉ trên cùng mức. Cả đời họ là chuỗi dài những thói kiểu cách. Sách về xã giao là Kinh thánh của họ; Gitas và Koran, và họ nghĩ nếu họ hoàn thành bất kì cái gì được xã hội yêu cầu họ, họ đã đạt tới.
Nhớ lấy, nó là chất bôi trơn cho người hiểu nó; không gì sai trong nó, nó giúp đỡ; nó làm mềm mại chuyển động trong thế giới. Hàng triệu người có đó, nhiều xung đột có đó - nhất định phải có, và nếu bạn là người có chút ít nghi lễ với mọi người, bạn biết cách đối xử, điều đó giúp đỡ - cả bạn và người khác nữa; không gì sai trong nó. Nhưng nếu nó trở thành toàn thể vấn đề thế thì mọi sự đi sai. Thế thì thuốc trở thành chất độc.
Vẫn còn nhận biết rằng bạn không bị mắc vào. Vẫn còn nhận biết; nếu bạn bị mắc kẹt ở mức này, trở nên nhận biết đi! Chính nhận biết sẽ giúp khối chắn tan chảy, bay hơi.
0 nhận xét