Mọi người đều bị bao quanh bởi đủ mọi loại không an ninh; do đó ham muốn tự nhiên là tạo ra bảo vệ. Bảo vệ này trở nên ngày một lớn hơn khi bạn trở nên tỉnh táo hơn với nguy hiểm bạn đang sống qua. Nhà tù của bạn trở nên nhỏ hơn; bạn bắt đầu sống được bảo vệ chắc chắn tới mức cuộc sống trở thành không thể được.
Cuộc sống là có thể chỉ trong không an ninh. Đây là cái gì đó rất nền tảng cần được hiểu: Trong khi bạn tự bảo vệ bản thân mình, bạn đang phá huỷ chính cuộc sống của mình. Bảo vệ là chết bởi vì chỉ những người chết trong nấm mồ mới được bảo vệ tuyệt đối. Không ai có thể làm hại họ được, không cái gì có thể đi sai cho họ. Không còn cái chết nào cho họ, tất cả mọi điều đều đã xảy ra rồi. Không cái gì thêm nữa sẽ xảy ra.
Bạn có muốn an ninh của bãi tha ma không? Một cách vô tình đó là điều mọi người đang cố gắng làm. Cách thức của họ khác nhau, nhưng mục đích là như nhau. Bằng tiền bạc, bằng quyền lực, bằng danh vọng, bằng tuân theo xã hội, bằng việc thuộc vào nhóm người - tôn giáo, chính trị - bằng việc là một phần của gia đình, quốc gia, bạn đang tìm gì vậy? Nỗi sợ cái không biết bao quanh bạn, và bạn bắt đầu tạo ra nhiều rào chắn nhất có thể được giữa bạn và nỗi sợ. Nhưng cùng những rào chắn đó đang ngăn cản bạn không cho sống.
Có khác biệt giữa tồn tại và sống. Tồn tại chỉ là kéo lê - kéo lê từ chiếc nôi tới nấm mồ, tự hỏi khi nào nấm mồ sẽ tới. Trong khoảng giữa chiếc nôi và nấm mồ, sao lại sợ? Cái chết là chắc chắn... và bạn chẳng có gì để mất cả. Bạn tới mà chẳng có gì. Nỗi sợ của bạn chỉ là phóng chiếu. Bạn không có gì để mất cả, và một ngày nào đó cái bạn có nhất định biến mất. Nếu cái chết mà không chắc chắn, sẽ có chất liệu nào đó trong ý tưởng về việc tạo ra an ninh. Nếu bạn có thể tránh được cái chết, thế thì một cách tự nhiên sẽ là hoàn toàn đúng để tạo ra rào chắn giữa bạn và cái chết. Nhưng bạn không thể né tránh được nó. Cái chết có đó - một khi được chấp nhận nó mất mọi sức mạnh, chẳng cái gì có thể được làm về nó. Khi không cái gì có thể được làm về nó, thế thì sao lại bận tâm?
Một sự kiện ai cũng biết là người lính đi vào chiến tranh đều run rẩy. Sâu bên dưới họ biết rằng tất cả sẽ không trở về vào buổi tối. Ai sẽ về và ai sẽ không về là không được biết, nhưng có thể là bản thân họ có lẽ không trở về nhà. Nhưng các nhà tâm lí đã quan sát một hiện tượng kì lạ. Khi người lính ra tới tiền tuyến, mọi nỗi sợ của họ biến mất. Họ bắt đầu chiến đấu rất vui đùa. Một khi cái chết được chấp nhận, thế thì sự day dứt của nó ở đâu? Một khi họ biết rằng cái chết là có thể vào bất kì lúc nào, thế thì họ có thể quên tất cả về nó. Bạn có thể thấy rằng họ phần lớn là những người vui vẻ, người thảnh thơi nhất. Bất kì ngày nào lệnh gọi đều có thể tới - "tham gia lực lượng" - nhưng họ chơi bài, họ chơi golf, họ uống rượu, họ nhảy múa. Họ tận hưởng cuộc sống tới mức đầy đủ nhất.
Một khi sự chắc chắn, điều không thể tránh khỏi, không thể thoát khỏi, mà được chấp nhận, thế thì thay vì kêu khóc và phàn nàn và kéo lê bản thân mình tới nấm mồ, sao không nhảy múa? Sao không làm điều đó trong phần lớn thời gian bạn có giữa cái nôi và nấm mồ? Sao không sống mọi khoảnh khắc toàn bộ tới mức nếu khoảng khắc tiếp không bao giờ tới, thì cũng chẳng có phàn nàn gì? Bạn có thể chết một cách vui vẻ bởi vì bạn đã sống một cách vui vẻ.
Hôn nhân là an toàn - theo luật pháp, theo qui ước xã hội, theo ý tưởng riêng của bạn về kính trọng và điều mọi người sẽ nói. Mọi người đều sợ mọi người khác, cho nên mọi người cứ giả vờ. Tình yêu biến mất - nó không ở trong tay bạn. Nó tới như làn gió lướt tới, và nó đi như làn gió thoảng qua. Những người tỉnh táo và nhận biết nhảy múa cùng làn gió thoảng, thưởng thức nó tới tiềm năng sâu nhất của nó, tận hưởng mát mẻ và hương thơm của nó. Và khi nó qua đi, họ không buồn và khổ. Nó đã là món quà từ cái không biết. Nó có thể tới nữa. Họ chờ đợi - và nó cứ tới đi tới lại mãi. Họ học, dần dần, kiên nhẫn sâu sắc và chờ đợi.
Nhưng phần lớn con người trong nhiều thế kỉ đã làm chính điều đối lập. Sợ rằng làn gió thoảng có thể thoát mất, họ đóng mọi cửa ra vào, mọi cửa sổ, mọi khả năng rạn nứt mà nó có thể thoát ra. Đây là thu xếp của họ cho an ninh; điều này được gọi là hôn nhân. Nhưng bây giờ họ bị choáng - khi tất cả các cửa sổ và cửa ra vào đã bị đóng lại, và họ đã bịt kín mọi kẻ nứt nhỏ, thay vì có làn gió mát, thơm, tốt lành họ chỉ có không khí tanh lợ, chết chóc! Mọi người đều cảm thấy điều đó, nhưng lại cần dũng cảm để thừa nhận rằng họ đã phá huỷ mất cái đẹp của làn gió bằng việc bắt lấy nó.
0 nhận xét